hand-with-pen Create a post

Cảm thấy lo lắng khi phải giao tiếp với người khác

Em chào chuyên gia và các anh chị tại diễn đàn ạ. Em là Minh, nam, năm nay 20 tuổi. Em có gặp một số khó khăn, và em muốn hỏi thăm mình nên làm gì để vượt qua những khó khăn này ạ. Hiện thì em đang cảm thấy buồn rất nhiều, thấy rất căng thẳng về chuyện trường lớp, và cảm giác mình có thể kiệt sức bất kỳ lúc nào. Em không thấy cuộc sống của mình có nhiều điều gọi là đáng hứng thú hay vui vẻ, trừ video game (trò chơi điện tử). Để thư giãn khỏi căng thẳng cũng như để đỡ buồn em thường chơi game, và em tự thấy mình dành khá nhiều thời gian để chơi game trong phòng ký túc xá. Thật ra thì thời gian em dành trên lớp cũng không nhiều – ký túc xá và toà nhà em học sẽ cần 40 phút đi bộ, em thì không có xe máy, và em bị chóng mặt buồn nôn liên tục khi dùng phương tiện công cộng, nên em không đi xe buýt; và nhà em cũng không dư dả để dùng Grab đi học thường xuyên. Em cũng rất ngại khi kể điều này ra, vì dường như em đang biện minh cho việc không đi học đầy đủ. 

Em cảm thấy căng thẳng rõ hơn khi em vào Đại học. Khi gặp bạn/anh/chị mới, em phải cố gắng rất nhiều để giao tiếp sao cho đúng, nếu không em sợ mọi người sẽ xem em là “ngu ngốc”, “chán”, hay “đứa kém cỏi”. Em rất sợ mất tập trung khi giao tiếp, vì lúc đó em nói bị lắp, không tìm được từ để nói, rồi bị vã mồ hôi, và lúc đó em còn thấy bất an hơn. Còn sau khi nói chuyện xong, một lúc sau em tự lặp lại cuộc nói chuyện trong đầu, và lặp lại nhiều lần ở những đoạn mình nói sai hay thiếu. Ở lớp em cũng ngại giơ tay phát biểu vì sợ sai lầm khi giao tiếp lại lặp lại, mà nếu nó lặp lại ở giữa lớp thì không chỉ các bạn mà cả thầy cô cũng thấy. Mà em cũng rất sợ liên lạc với giảng viên để hỗ trợ về điểm số.

Mọi người quanh em mô tả em là người hay ngại ngùng, ít nói. Em cũng có rất ít bạn, em chỉ có một nhóm bạn chơi thân từ năm tiểu học đến cấp 3. Khi bắt đầu học Đại học, em cảm thấy như mình chỉ có một mình. Em cũng không đi với bạn cùng phòng khi các bạn mời đi chơi, không nghe điện thoại, cũng như tránh đến lớp vì sợ rằng các bạn đã biết về sự ngu ngốc của mình, và các bạn chỉ muốn tìm mình để trêu chọc về điều đó. Thậm chí khi đã suy nghĩ lại, và em thấy khả năng điều đó xảy ra thật sự không cao, em vẫn cảm thấy sợ. Em có thử mô phỏng những đoạn hội thoại trong đầu, rằng nếu mọi người nói đến đó thì em sẽ đáp lại thế nào, nhưng trong thực tế trước đó, đoạn em từng mô phỏng không xuất hiện, mà khi có thì em cứ như bị cứng họng, không đáp lại được, đến nỗi một bạn khác phải đỡ lời thay em. Em cảm thấy mình thật vô dụng, và em không biết làm thế nào để vượt qua tình trạng này. Mong các chuyên gia và các anh chị cho em lời khuyên ạ. Em xin cảm ơn anh chị và chuyên gia ạ.

Related Articles

Responses