hand-with-pen Create a post

CHIA SẺ CÂU CHUYỆN

[Một câu chuyện thực tế, một nỗi buồn mang tên “không được thấu hiểu”. Liệu có bao nhiêu con người đang trải qua từng ngày trong hoàn cảnh như vậy?

Xin phép chia sẻ câu chuyện của một bạn tuổi vị thành niên (giữ nguyên văn)_như một câu chuyện báo động đến giới tâm lý]


Em nghĩ là các anh chị độ tuổi >20 nhóm mình khá là nhiều nhưng mà thú thật thì em mớ chỉ 13 tuổi và thường bị mọi người gắn tên trẻ trâu vì em 2008. Em có tính cách khá là già và ngoại hình cũng trưởng thành hơn so với tuổi. Em biết là trong độ tuổi này thì đáng lẽ là tuổi mới lớn suy nghĩ chưa chín chắn. Nhưng em thì hiểu chuyện từ khi còn bé nên là từ lúc mới học lớp 1 em đã có dấu hiệu của việc tự kỉ và trầm cảm. Em cũng có thành tích nổi bật trên trường từ khi còn rất bé nên gia đình thường xuyên lấy em ra để khoe khoang với mọi người ví dụ như khách hay hàng xóm, họ hàng. Em bị gia đình bắt theo học những khóa học thêm mà thậm chí là chưa đủ tuổi để có tầm nhìn rộng. Tất nhiên là mọi buổi học đó em đều phải họ nhưng cũng không hiểu gì cả đơn giản vì em chỉ là một đứa bị chèn ép học chứ không phải là do có iq cao tự nhiên.

Em hàng ngày phải tham gia mọi buổi học. Tiểu học thì sáng chiều đều phải học rồi tối lại phải đi trung tâm để học đàn rồi học thêm tiếng anh. Em bị áp lực quá mức rồi nên em cũng xin gia đình cho tự học ở nhà. Gia đình em cũng nghĩ vô duyên là em đã học được hết rồi nên cho em nghỉ luôn :))) (cổ hủ thực sự). Sau đó thì em bị các giáo viên ép phải đi thi các cuộc thi và bắt buộc phải được giải ba trở lên. Có lần em thi viết chữ đẹp cấp trường thôi. Em được giải tư nên gvcn kéo tóc em, lấy sách đập vào đầu rồi chửi em bằng đủ thể loại từ ngữ thậm tệ :”sao cô ngu thế? Nhà cô có dạy cô viết chữ không? Gia đình mải chú tâm vào công việc thì lấy đâu thời gian dạy con cái khiến cô bị thiểu năng.” em cay chưa nhưng em có làm gì được đâu. Kể từ hôm ấy thì bạn bè của em giảm dần và chỉ còn 2 đứa bạn. Những thằng con trai trong lớp bắt đầu trêu trọc và vó những cái hành động phản cảm với em. Và em lúc ấy mới học lớp 3. Em có nói với gia đình nhưng người duy nhất quan tâm em là mẹ em. Mẹ em ngày hôm sau có đến lớp và báo cáo với gvcn và bạn nam kia có viết bảng kiểm điểm nhưng mà không cần chữ kí. Sau khi mẹ em đi thì cô gvcn bắt đầu chửi em là con gái mà không biết giữ thân thì chết chứ sao mà lèm bèm.

Từ hôm ấy thì cá bạn nam và một số bạn nữ nhắm đến em và bắt nạt. Em nhịn lắm và đến một lần bùng nổ em đã đánh nhau với một bạn nam khiến bạn ấy bị đập đầu vào tường và u khá to + chảy cả máu mũi nhưng mà các ông bà thường có khái niệm trọng nam khinh nữ nên em bị hạ hạnh kiểm và bị đình chỉ tham gia thi olympic toán. Gia đình em không đánh mắng nhưng mà thực sự thì sau hôm đấy em bị chửi, mọi người chửi hăng đến nỗi mà hàng xóm phải sang đưa em qua nhà bác í ngủ tạm. Thật sự thì em chỉ ước là em là con của bác ấy thôi. Và bắt đầu cũng từ ngày hôm ấy thì em bị trầm cảm nặng nề. Em không tự tử nhưng em khóc, nói chuyện một mình, tự cười với cái tường và đủ thể loại. Ông bà em tưởng em bị tẩu hỏa nhập ma nên thuê thầy cúng về và ông thầy cúng ấy làm lễ bằng cách đỏ máu gà lên đầu em. Em bị toxic nên em mới hét lên và chửi bới rồi khóc. Anh trai em làm công an mới chạy về và dẫn ông thầy lên đồn vì ông này lừa dối và dẫn em đi bệnh viện khám. Gia đình em liên tục sỉ nhục anh ấy và dọa sẽ kiện vì tội bắt cóc trẻ em. Trong lúc đấy thì bác sĩ có kê cho em một số loại thuốc và em bị sang chấn tâm lý và trầm cảm nặng. Bác sĩ dặn là mọi chuyện nên để ngoài tai và phải suy nghĩ tích cực và tìm niềm vui cho bản thân mình để giảm bớt stress. Em có uống thuốc nhưng nó chỉ có tác dụng được một tháng và em lại bắt đầu tự kỉ. Không có gì chữa được nữa rồi. Gia đình em bắt đầu bỏ mặc em, mặc kệ cho dù em cần rất nhiều cuộc nói chuyện. Và em phải tự lo cho bản thân thôi (em mới lớp 5).

Lớp 6 em thi đỗ vào trường nội trú của huyện và cũng phải tự lo cho bản thân, tài chính thì chỉ có mẹ em lo cho thôi. Mọi việc diễn ra rất bình thường và em cũng không còn có dấu hiệu của việc trầm cảm nữa cho đến tận năm nay. Hôm qua nhà em mới làm rằm và em với chị họ phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị, cả ngày không hề nghỉ tay một giây phút nào. Đến tối khi đã rửa hết bát đũa thì em mới leo lên giường và em điện thoại một chút. Bố em bắt đầu kiếm chuyện, ông í gọi cho mẹ em đang ở nhà cô đồng nghiệp để hoàn thành bài kiểm tra đại học. Bố em thì cứ tự hỏi tự trả lời rồi quát mẹ ầm ĩ lên. Sau đó dập máy rồi nhồi nhét vào đầu đứa em gái của em là mẹ mày có bồ, mẹ mày đang ở khách sạn. Em không muốn đứa em gái của em bị ô uế bởi cái lời nó rác rưởi ấy thì em mới hét lên là mẹ sẽ về. Bố em chạy vào giường em và chửi em láo toét. Sau đó thì ông í đi rút wifi, tắt hết đèn đóm rồi liên tục chửi em. Cũng đúng mà vì lời nói của em đúng như một đẳng thức không thể phản bác được nên ông í cay. Ông í không còn coi em tồn tại nữa.

Em bị áp lực nên thường xuyên bị mất ngủ nên phải uống thuốc an thần và thuốc ngủ thậm chí là quá liều thì mới ngủ được nên em phải 9h sáng mới dậy được. Sáng nay thì 9h sáng em mới dậy thật và ông í mua đồ ăn sáng cho tất cả mọi người và chị họ em cũng được ngoại trừ em. Em chỉ chiên có một củ khoai lên thôi và chuẩn bị ăn thì ông í cầm lên đổ vào nồi cơm cho chó. Ông í bảo em đéo xứng đáng để ăn. Em sau đó thì nhịn thôi, chả còn tâm trạng ăn uống gì cả. Rồi mọi người trong nhà ngồi uống nước đồng thời lập một hội nói xấu em. Bà em thì bảo :con này như con chó cái, chả biết làm gì,… Và cả ai phản bác lại cả, em biết chứ nhưng em không muốn nói. Tiếp đó thì em đi rửa xe cũng chị họ và mọi người nói chuyện rất thân thiết với chị ấy. Em bị coi là người vô hình. Em cũng bị tủi thân, em có kìm nén khóc và lâu lâu lại đi rửa mặt một lần để bình tĩnh hơn. Bác em thêm dầu vào lửa :” mặt mày bẩn thế, rửa mãi chả sạch nhỉ” sau hôm nay thì em cũng chả biét làm gì để được công nhận mình là người chứ không phải là xúc vật nữa. Sống từ nhỏ với bạo lực họ đường, sự vô tâm của thầy cô, thiếu tình thương gia đình, bds dãn đến tự kỉ và trầm cảm, không tốt hơn khi sử dụng thuốc. Vậy ở độ tuổi như thế nàu thì em nên làm gì ạ ?

P/s: mọi câu chuyện em kể khá là hời hợt và không có sự liên kết nhưng mong là mọi người sẽ hiểu và giúp đỡ em dù chỉ một chút.
Em cảm ơn rất nhiều ạ.

[Khi bạn biết xung quanh bạn có biết bao nhiêu tâm hồn đang phải khổ đau, bạn sẽ chọn cách cứu rỗi tâm hồn họ như thế nào?]

Related Articles

Responses