hand-with-pen Create a post

Em cảm thấy cô đơn lạc lõng

Em 21 tuổi, đang học đại học tại một trường ở Hà Nội. Bạn bè nhìn vào bề nổi cuộc sống hiện tại của em luôn cảm thấy em rất vui, rất tận hưởng với những chuyến du lịch trong và ngoài nước, nhưng thực ra trong em luôn tồn tại một cảm giác cô đơn khó tả.

Bố mất sớm từ khi em mới lên 4, năm em lên cấp 3 thì mẹ em bước thêm bước nữa. Khoảnh khắc mẹ đi lấy chồng, em cảm thấy hụt hẫng và tuyệt vọng vô cùng, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Lúc ấy chỉ ước mình là con trai để có thể đỡ đần và bảo vệ được mẹ. Năm em 16 tuổi, mẹ sinh em bé. Do sợ mẹ vất vả nên em đã xin bà ngoại cho sang ở cùng mẹ để phụ giúp việc nhà và chăm sóc mẹ. Thời gian ấy, em là nơi để mẹ trút hết nỗi niềm và tâm sự cũng như là sự phẫn uất bởi vì gia đình nhà cha dượng ngay từ đầu đã phản đối chuyện của mẹ em với cha dượng. Em cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng không biết chia sẻ cùng ai.

Sau đó bác ruột (anh trai của bố đẻ) mở lời kêu em về sống chung với gia đình bác và em đồng ý. Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến hiện tại. Mỗi lần về quê em lại thấy trống trải, cô đơn vô cùng, không biết và cũng không thấy mình thuộc về đâu dù gia đình bác rất và bên ngoại rất thương em. Mỗi lần về em vẫn cố gắng chia đều thời gian để ghé qua nhà bác, thăm mẹ và bên ngoại. Mỗi khi về, em lại thấy mình thừa thãi, không chốn dung thân nên cảm thấy rất bế tắc, xa nhà chỉ muốn về, nhưng về rồi thì lại muốn đi thật xa. Chính vì thế mỗi lần Tết đến nhìn mọi người quây quần bên nhau hạnh phúc em lại thấy chạnh lòng và tủi thân không tả được. Liệu em có bị rối loạn tâm lý hay gặp phải vấn đề gì không? Mong mọi người hãy chia sẻ, cho em hướng giải quyết. Em xin cảm ơn!

Related Articles

Responses