hand-with-pen Create a post

Forums Forums 😞 Depression & Anxiety Trầm cảm thật sự rất ghê tởm

  • Trầm cảm thật sự rất ghê tởm

    Posted by adidaphat on Tháng Chín 26, 2024 at 2:23 chiều

    “Trầm cảm không phải là nhạc của Lana Del Rey với viền kẻ mắt bị nhòa và những giọt nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt bạn. Nó không hẳn là bồn rửa mặt có vệt máu, hoặc lưỡi dao để trước mặt bạn. Nó cũng không phải việc bạn bị rung chuyển tới lui bởi một chàng trai khi cậu ấy hôn lên trán bạn và thì thầm “Anh yêu em”, lặp đi lặp lại bên tai. Trầm cảm càng không phải cảm giác sợ hãi khi người bạn yêu nhất không nhắn tin lại cho bạn.

    Trầm cảm thật sự rất ghê tởm.

    Nó thấp hèn và bẩn thỉu và dơ dáy và nó ăn mòn bạn, từng chút từng chút một. Trầm cảm là cái mùi cũ rích của phòng bạn và cả mùi quần áo của bạn nữa, bởi vì bạn chẳng còn tí năng lượng nào để dọn dẹp hay lau chùi bất cứ thứ gì. Nó là việc bạn ngồi ở trong bồn tắm hàng giờ khi bạn cảm thấy kiểu sạch sẽ một cách dơ bẩn ấy, rồi cứ thế cứ thế để dòng nước nóng chảy xuống cơ thể bạn mà không có bất cứ ý định gì về việc đứng dậy và tắt nó đi. Nó là một cái bướu lớn ở lưng bạn và là kẻ bại trận đi lại nặng nề trong đôi vai bạn, cái kiểu mà bố mẹ bạn luôn cố gắng để “sửa” ở bạn, và la lên “Đứng thẳng xem nào”, nhưng thậm chí điều đó, suy cho cùng cũng chẳng giúp ích gì mấy. Trầm cảm là hàng giờ trôi qua bạn nằm bệt trên giường, cố gắng trong tuyệt vọng để ngủ – nhưng không thể. Nó là khi mí mắt bạn trở nên thật nặng và những bọng mắt chẳng bao giờ biến mất, ngay cả khi thức dậy sau một giấc ngủ ngon. Trầm cảm là cảm giác chìm nghỉm khi bạn đến trường và tâm trí của bạn đã định – tại sao bạn phải để ý đến điểm giả khi bạn còn thậm chí chẳng quan tâm đến cuộc đời mình cơ chứ? Nó là loại tối tăm nhất của sự ảm đạm, loại mà làm đắm chìm não bộ bạn và biến những người bạn thân nhất thành kẻ thù, gia đình bạn trở thành những người mà bạn chỉ đơn giản muốn đẩy họ ra thật xa, cốt để họ không bị tổn thương như bạn bây giờ. Nó là cảm giác thô và thật nhất của sự trống rỗng, cái kiểu cứ gặm nhấm từ trong sâu thẳm bạn và biến bạn thành một bộ xương di động không hơn không kém, bất lực và bất khả trong việc cảm nhận bất cứ điều gì ngoài sự đau đớn và sầu muộn của chính bản thân bạn mà không phải ai khác. Trầm cảm là cái hố sâu nhất mà bạn có thể nghĩ tới, cái hố duy nhất mà bạn có thể nghĩ đến bởi chính bạn đã đào nó lên. Nó không chỉ là “không thể”, mà còn là không sẵn sàng kéo chính mình lên và để mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy bạn. Trầm cảm không phải là cơn mưa. Mà bạn không còn khả năng nhìn thấy mặt trời được nữa cho dù cơn mưa đã tạnh” – cho nên là, hãy ngưng lãng mạn hóa trầm cảm đi.

    Dịch: KLinh

    Tác giả: Vô danh.

    Tranh: Ariel R. Davis

    (Nguồn: The Artidote)

    “Depression is not Lana Del Rey music, with smeared black eyeliner and tears running down your face. It is not a blood-stained tub, or the blade sitting across from you. It is not being rocked back and forth by a boy as he kisses your head and whispers “I love you,” repeatedly in your ear. Depression is not the dread you feel when the person you love the most doesn’t text you back.

    Depression is disgusting.

    It is low and filthy and dirty and it eats you away, bit by bit. Depression is the stale smell of your room and your clothes, because you have no energy to clean anything. It is sitting in the bathtub for hours as you feel that dirty type of clean, letting the hot water run down your body in no aims to stand up and turn it off. It is the hunch in your back and the defeated slouch in your shoulders, the kind that your parents always try to fix, exclaiming “Sit up straight,” but what good does that ever do. Depression is the hours spent lying in your bed, trying desperately to fall asleep but never being able to. It is your eyes being so heavy-lidded and the circles under them that don’t fade, even after a good nights sleep. Depression is the sinking feeling you get when you enter school and your mind is already set – why would you care about your grades when you don’t even care about your life? It is the darkest kind of dark, the kind that intoxicates your brain and turns your best friends to enemies, your family to people you simply push away so they don’t have to hurt just because you do. It is the raw feeling of emptiness, the kind that gnaws at your very insides and leaves you nothing more than a walking skeleton, incapacitated and incapable of feeling anything but sorrow and sadness for nobody but yourself. Depression is the deepest hole you could ever think of, the only one you could ever think of because you dug it yourself. It is being not only unable, but unwilling to pull yourself up, having the darkness swallow you whole. Depression is not rain. It is being unable to see the sun, even after the rain has passed.” —stop romanticizing depression (author still unknown)

    Artwork by Ariel R. Davis

    • This discussion was modified 2 weeks, 5 days ago by  adidaphat.
    • This discussion was modified 2 weeks, 5 days ago by  adidaphat.
    adidaphat replied 2 weeks, 5 days ago 1 Member · 0 Replies
  • 0 Replies

Sorry, there were no replies found.

Log in to reply.

Log in to reply.