hand-with-pen Create a post

Giải tỏa tâm trạng

Bạn đã bao giờ tự mình trưởng thành trong chính mqh của bạn bằng sự vô tâm của đối phương chưa.

Chúng tôi yêu nhau đầu năm 2 đại học, cùng nhau bỏ học theo đuổi đam mê của mỗi đứa. Bạn ấy vẫn theo đuổi đam mê của bạn ấy đến nay ngót nghét cũng gần 4 năm. Còn tôi cũng theo đuổi giấc mơ nhưng là mơ mộng hão huyền :))) Hiện thực tát cho tôi một vố để rồi tôi nhận ra tôi phù hợp với con đường cũ, và rồi tôi quay lại đại học. Bắt đầu trễ hơn bạn đồng trang lứa, khi mà trong lớp tôi là  đứa lớn tuổi nhất, khi mà bạn cùng lớp cũ của tôi lần lượt ra trường, cái áp lực điểm số, học tập, cái áp lực tự bản thân mình tạo ra nó bủa vây tôi như đánh vào tâm trí tôi rằng “Tại sao lại bỏ phí 2 năm để theo đuổi cái hão huyền đó?” Tôi không ít lần nhận được câu hỏi này từ gia đình, bạn bè, và cả người ấy nữa. Nhưng chỉ có 1 câu trả lời duy nhất tôi nói với họ “2 năm qua tôi không hề hối hận. Lúc trước tôi chọn luật theo bạn bè, khi tiếp xúc tôi nhận ra nó quá vĩ mô và tôi chưa đủ để hiểu nó, tôi nản lòng và tìm một cái niềm đam mê khác, trong 02 năm đó tôi ra đời tự đi học một khóa đào tạo nhỏ, tự mở kinh doanh nhỏ, tiếp xúc với đời sống nhiều hơn. Nó làm tôi trưởng thành hơn, hiểu được quy luật đời sống, được cách vận hành và suy nghĩ của tôi cũng thay đổi nhiều hơn. Để rồi khi quay lại học luật, tôi dường như bắt kịp và có lại sự yêu thích đối với nó, tôi sống trong nó.”

4 năm 5 tháng 12 ngày, tôi tự biên tự diễn trong chính mqh của mình. trao đi yêu thương, sự chăm sóc, lo lắng người ấy từng chút một. Những ngày tháng người ấy đi làm về là sẽ có ngay một bữa cơm nóng hổi, ngủ dậy đi làm là sẽ có bộ đồ được xếp ngay ngắn chỉ cần mặc vào và “ra đường kiếm cơm”. Lúc ấy tôi chưa làm ra nhiều tiền, vẫn dựa vào phụ cấp bố mẹ, và vào đồng trợ cấp ít ỏi nơi toi thực tập. Tôi tự suy nghĩ an ủi bản thân rằng người ấy đi làm đã mệt rồi, kiếm tiền là khổ nhất nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà vẫn như trước chăm sóc cho bạn ấy từng chút một. Nhưng khi 1 năm dạo gần đây tôi cảm thấy sự mệt mỏi nhiều hơn. Dường như những thứ tôi bỏ ra cho người ấy người ấy đã cho rằng đó là lẽ dĩ nhiên, dĩ nhiên khi làm về là phải nấu cơm và dĩ nhiên việc nhà cửa là công việc của tôi, còn bạn ấy chỉ có đi làm. Hiện tại tôi vừa đi làm hành chính vừa đi học, tối nào cũng phải lên trường học tới 9h tối mới về, cái áp lực học tập và công việc làm tôi không còn sức lo lắng cho bạn ấy như trước nữa. Bạn ấy bắt đầu nóng nảy, càu nhàu tôi tại sao thay đổi rồi, tại sao không dọn dẹp nhà cửa nữa. Khi tôi bước về nhà với vẻ mệt mỏi câu đầu tiên bạn nói tôi không phải là công việc dạo này nhiều lắm hả em hay học hành sao rồi mà là câu trách móc – Về nhà là mặt mày bí xị, cả ngày trời đi làm về mới gặp nhau mà nhìn mặt khó chịu -. Tôi chợt nhận ra trong hơn 4 năm qua số lầ người ấy hỏi thăm về công việc và học tập của tôi đếm trên đầu ngón tay, chợt nhận ra từ cô bé mơ mộng hão huyền về tình yêu ngọt ngào, luôn trông ngóng món qua của người yêu mình vào những dịp đặt biệt đã biên mất, tôi hiện tại không có bất kì một hy vọng nào cả, vì đối với tôi “hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn” nên đân dần tôi tự làm quen với nó, khi mệt mỏi tôi tự an ủi bản thân mình bằng những bộ phim, khi cô đơn tôi ra ngoài chơi với bạn bè, khi quá áp lực thì vào nhà về sinh đóng của rồi tự khóc một mình. Tôi chợt nhận ra tôi không cần bạn ấy kề bên nữa, tôi vẫn có thể tự mình mạnh mẽ, tự mình đứng dậy và tự nói chuyện với bản thân mình, cảm thấy những thứ mình bỏ ra toàn được trả lại bằng sự thờ ơ.

Tôi mệt mỏi rồi, 02 tháng gần đây tôi buông xuôi bạn ấy, Tôi tập trung cho bản thân hơn, tập trung học tập chuẩn bị ra trường, và dành nhiều thời gian hơn cho những đam mê bản thân hơn. và cũng 02 tháng này tôi và bạn ấy bắt đầu cãi nhau ngày một nhiều hơn. Bạn ấy nói bạn ấy áp lực công việc, tôi không hiểu bạn ấy, bạn ấy nói bạn ấy áp lực tiền bạc tôi không chia sẽ chung với bạn ấy. Vậy còn tôi, bạn ấy có biết tối đang bị vấn đề gì không. Khi chúng tôi nói chuyện với nhau, bạn ấy trách tôi không như trước, tôi nói những gì đã trãi qua trong 4 năm nên giờ tôi mệt rồi tôi không muốn cố gắng nữa, bạn ấy trách tôi để bụng cứ đem chuyện cũ ra nói, tôi đáp rằng mọi thứ hiện tại là do lịch sử tạo nên, bởi vì nó nên mới có tôi bây giờ nên anh không thể trách tôi được. Bạn ấy nói dạo này tôi vô tâm không lo cho bạn ấy, tôi lại trả lời rằng còn người là tấm gương phản chiếu lẫn nhau, tôi chỉ phản chiếu lại sự vô tâm của bạn trong 4 năm qua mà thôi.

Và rồi chúng tôi chia tay.

Nó hơi trầm cảm nhưng cảm ơn mọi người đã đọc và có thể giúp tôi giải tỏa được tâm lý đang nặng nề này. 

Related Articles

Responses