hand-with-pen Create a post

Hình tượng bà nội trong em bị sụp đổ

Em 16 tuổi, sự chuyển biến trong tính cách ở giai đoạn này khác rất nhiều.

Với em, khi bản thân có thể nhận thức và biết quá nhiều, thật sự rất mệt mỏi, luôn buồn rầu. Em sống nội tâm, hướng về gia đình, luôn sống hết mình, đặt nhiều tình cảm vào bà nội nhất. Vì bà là người gắn liền với tuổi thơ của em, là cả hình mẫu em luôn muốn hướng đến. Từ nhỏ, ba mẹ em đi làm và gửi em cho bà nội giữ, em luôn hứa với lòng mình, sau này sẽ cố gắng học thật tốt để có thể đem lại niềm vui, sự hãnh diện, đỡ một phần cực nhọc cho gia đình, đặc biệt là bà nội. Tình cảm ấy cứ mãi thắm thiết dẫu cho bao lời nói ra vào của người xung quanh, rằng bà không phải là người tốt, không thương chúng em (con gái), trọng nam khinh nữ,… Thế nhưng em đều gạt bỏ và coi chưa biết gì, cứ mãi tới lui nói chuyện, cứ lo bà một mình buồn.

Người ta nói quả không sai: ”Thức đêm mới biết đêm dài”. Một ngày kia, gia đình có chút lục đục, cãi vã giữa ba mẹ em. Nguyên nhân chính là bà nội – người châm ngòi cho câu chuyện, nhấn mạnh và bé xé ra to khiến cho ba và mẹ cãi đến nỗi mẹ bỏ đi. Buồn nhất chính là những đứa em của em, tụi nhỏ cứ khóc hoài. Vốn dĩ ba và mẹ em rất hay cãi nhau, dường như chưa một ngày nào cuộc sống êm đềm. Không nghĩ thôi chứ nói ra không một ai thấu hiểu, nhiều đêm em chỉ biết khóc ròng, tâm thế bất lực. Em – đứa con gái trong nhà, lớn thì lớn vậy nhưng không thể nào nói hay khuyên ngăn ba mẹ mình được, họ chẳng bao giờ chịu nghe em nói.

Sau hôm đó, em lên xin bà xuống khuyên ba mình. Cuộc nói chuyện không mấy suôn sẻ, bà và em có tiếng qua tiếng lại. Đến mãi bây giờ em vẫn còn văng vẳng trong tai: ”Kể từ ngày hôm nay, tao với mày dứt điểm…”, buông bao lời cay đắng, chửi rủa. Riêng em đã làm gì sai? Em chưa hề nói một câu hỗn láo hay xấc xược gì, cớ sao lại như thế? Em chỉ biết khóc ròng trong nước mắt, đem uất ức nuốt ngược vào. Tình cảm là gì, gia đình, những thứ mà ngỡ và luôn hy vọng nó đổi màu bằng chính nỗ lực, tình cảm của bản thân? Ruột gan của em như muốn xé từng cơn. Đêm nào em cũng dằn vặt, ngậm ngùi vì chuyện đó, chỉ ước giá mà có thể xóa được ký ức. Nhiều lúc muốn chìm mãi trong giấc ngủ và ra đi trong sự nhẹ nhàng, thấy cuộc sống trở nên nhạt nhẽo mà chán ngấy. Có ai có thể cho em lời khuyên không?

Related Articles

Responses