hand-with-pen Create a post

Không biết bản thân đang bị gì

Từ nhỏ đôi khi em đã hướng nội. Em cảm giác như mình bắt nhịp chậm với mọi người cùng tuổi, vậy nên em đã có chút tự ti từ nhỏ mỗi khi muốn bắt chuyện với người xung quanh. Khi lớn cảm giác đó lại theo em trưởng thành mà lớn lên. Em biết bản thân bề ngoài không đẹp, thứ em có thể làm ba mẹ và người trong nhà tự hào đó là học tập. Mọi người trong nhà em đều không quá khắt khe việc học tập của em nhưng bản thân em luôn ép mình phải học tốt vì đó là điều duy nhất em làm được cho họ. Thế nên năm cấp hai có lần kết quả học tập em bị một môn kéo điểm xuống từ giỏi thành tb thì em rất tuyệt vọng. Và đó cũng là lần đầu tiên em làm đau cơ thể mình. Trước đó, em luôn đã ở trong trạng thái tiêu cực từ lâu, việc chán nản và bất lực thường ập đến khiến em nghĩ đến cái ch*t nhiều lần nhưng đó là lần đầu tiên em thực hiện. Nhưng là không thành công, em chưa đủ can đảm để dùng lực tạo đường rạch trên tay mình. Đó là lần đầu tiên và cũng như là cột móc cho những cảm xúc sau này .

Sau lần đó các suy nghĩ tiêu cực xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng cơn chán nản mệt mỏi không lý do cứ ập đến. Em càng tạo áp lực tinh thần cho bản thân nhiều hơn đến mức cứ mỗi lần căng thẳng sẽ có vài ngày em luôn buồn nôn khan. Cứ như vậy cho đến năm lớp 12, một trong những năm học căng thẳng. Em bắt đầu có thói quen tự tạo vết thương trên cổ tay từ một ngày em thành công tạo một vệt xước nhỏ trên da. Mỗi một lần lặp lại hành động đó đường rạch càng dài thêm và suốt học kì 2 năm ấy em gần như chỉ cần vết thương lành chút liền tạo vết mới chồng lên. Không biết nên nói là may mắn hay không nhưng em vẫn vượt qua được năm đó và hiện tại em đã honc một trường đại học. 

Sau khi lên đại học em dần mất động lực để học, em không biết mình còn hứng thú với điều gì. Năm này qua năm kia em chỉ biết đừng để rớt môn tốn tiền ba mẹ mà học nhưng em không cố gắng như trước nữa. Tần suất tự làm thương bản thân sau khi thi thpt xong đã giảm khá nhiều, nhưng đôi khi môn học quá căng thẳng hay vì một lý do nhỏ nào đó kích thích thì đó vẫn là việc l hiện lên trong đầu em đầu tiên để an ủi bản thân. Em sợ rằng một ngày em sẽ không điều khiển được bản thân vì một kích thích nào đó mà tự kết thúc mình, em biết mình vẫn muốn được sống nhưng luôn có một suy nghĩ bảo em là “xxx m là kẻ vô dụng, không có m thì ba mẹ sẽ đỡ một khoảng chi phí hàng năm, m cũng sẽ không phải sống trong khó chịu,…” Em mâu thuẫn lắm, em muốn tìm người để chia sẻ nhưng em lại rất thiếu cảm giác an toàn, ba mẹ người thân hay bạn bè em đều không có đủ tin tưởng để nói ra, em sợ, em sợ bị coi là kẻ điên, em sợ bị nhìn với ánh mắt khác thường, sợ mẹ sẽ nói “có nhiêu đó thôi cũng buồn”,…Em mệt mỏi lắm, muốn bỏ nhưng bỏ không được.

Related Articles

Responses