hand-with-pen Create a post

Sự Mặc Cảm, Kỳ Thị Và Giá Trị Cuộc Sống Bị Đảo Ngược.

Vào cuối thế kỷ 18, một nhận thức mới về nguồn gốc của hành vi không bình thường xuất hiện – con người bắt đầu nhận thức được những người có bất thường về tâm lý là không khỏe mạnh về tinh thần, mắc bệnh thay vì bị ma ám hoặc vô đạo đức. Kết quả là rất nhiều những cải cách dần được áp dụng trong phương pháp chữa bệnh.

Trước đó, những bệnh nhân tâm thần ở trong xã hội cũ bị cho là bị quỷ ám hay là những con quỷ không có trí óc, những kẻ chỉ có thể bị kiểm soát bằng xiềng xích và hình phạt thể xác. Ngay từ giai đoạn tâm lý học chưa phát triển con người đã bị mặc định vào sự phân biệt đối xử, và dùng những lời lăng mạ, xỉ nhục thậm tệ nhất đối với những người có rối loạn tâm thần thời đó.

Ở cuộc sống hiện đại ngày nay, ngay cả khi tâm lý học đã phát triển mạnh mẽ ở phương Tây và được biết đến khá phổ biến ở phương Đông, thì những người mắc các rối loạn tâm thần vẫn phải chịu sự phân biệt và mặc cảm. Những người mắc chứng rối loạn tâm lý thường bị chế nhạo theo những cách mà những người bệnh sinh lý không bị chế nhạo. Mặc dù cách điều trị rối loạn tâm lý tạo ra những thay đổi tích cực nhưng sự chế nhạo kết hợp với bệnh tâm thần đã ảnh hưởng tiêu cực đến giá trị của cuộc sống. Khiến họ che giấu bệnh, họ tự ti về bản thân và thậm chí có nhiều người bị tái phát bệnh trở lại sau khi điều trị bệnh vì lý do “sợ chính cộng đồng của họ”.

Ví dụ như Sophia (tên thật của nhân vật đã được thay đổi), cô ấy đã từng bị trầm cảm nặng, chỉ vì những định kiến về xã hội của Việt Nam ngay tại giai đoạn thời nay, gia đình không hiểu được những chia sẻ của cô ấy về căn bệnh trầm cảm, không thấu hiểu được những suy nghĩ và cảm giác của Sophia. Gia đình đã tìm tới thầy cúng, và chi ra hàng chục triệu đồng cho thầy cúng làm lễ cúng vái với mong muốn Sophia khỏe mạnh trở lại. Nhưng sự thật không quá bất ngờ vì sau khi thầy cúng làm phép đuổi ma quỷ từ người Sophia ra, thì cô ấy vẫn không có biểu hiện tiến triển khá hơn. Cô ấy vẫn bị trầm cảm và không những vậy cô ấy còn trải nghiệm và chịu đựng sự tổn thương về tinh thần nhiều hơn và mặc cảm hơn. Sự mặc cảm về xã hội, người thân, gia đình, bạn bè, ai cũng biết cô đang mang trong mình một thứ ma thuật thần bí nhưng rõ ràng lại không chính xác như vậy. Mọi người bắt đầu xa lánh Sophia. Cô ấy trở nên tuyệt vọng hơn với cuộc sống.

Khi được hướng dẫn và giúp đỡ từ các chuyên gia tâm lý thông qua giới thiệu của người quen, Sophia được chẩn đoán trầm cảm nặng. May thay những đè nén và mặc cảm của cô bao lâu nay đã có một hướng đi mới, Sophia trải qua một quá trình điều trị dài, cuối cùng cô ấy cũng đã đủ dũng cảm đối diện với bản thân và vượt qua chính mình. Nhưng kể cả một quá trình điều trị thành công thì cho tới nay đâu đó cô vẫn cảm thấy mặc cảm vì những chuyện đã xảy ra. Xung quanh cô, vì thiếu sự hiểu biết nên vẫn còn những lời lẽ về căn bệnh cô từng chịu đựng và cả những sự việc “tà ma” đã từng diễn ra. Cho dù là đã quay lại cuộc sống bình thường như bao người vốn có, nhưng chính xã hội này cũng khiến cô sống thu mình và tự có sự phòng vệ nhiều hơn.

Điểm lưu ý chúng ta ở đây là gi? Có phải những người từng bị một loại rối loạn tâm thần nào đó đáng bị xua đuổi, miệt thị hay có ánh nhìn khác thường hay không? Xin thưa là không! Họ là những người chịu nhiều tổn thương nhất trong câu chuyện này, nên chúng ta cần dang đôi tay rộng mở hơn với họ, chia sẻ và đồng cảm với họ nhiều hơn. Hãy đón nhận họ như chính con người họ vốn có cho dù là ở thời điểm nào.

Related Articles

Responses