hand-with-pen Create a post

Tôi ghét gia đình của mình. Tôi ghét cả bản thân tôi

Trước đây tôi cảm thấy dù là nhà mình có không khá giả thật nhưng ít nhất gia đình tôi rất tốt, bà ba mẹ anh chị đều rất yêu thương tôi. Nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ nhà tôi nghèo hơn nữa. Trước đây, dù tính cách mỗi người trong gia đình không ai hợp ai nhưng mọi người đều cố gắng nhường nhịn nhau, yêu thương nhau, bao dung cho nhau. Nhưng bây giờ thì khác. Mẹ tôi trước đây vẫn thường rất hay chửi. Bây giờ bà chửi nhiều hơn trước bà chửi chị tôi, em tôi, chửi tôi, chửi cả cha tôi, xỉa xói cả bà tôi. Bà tôi càng không thua thiệt đương nhiên vẫn chửi lại mẹ tôi, chửi không lại thì đi nói xấu mẹ với chị em tôi. Bà suốt ngày chê món mẹ khó ăn, mẹ cũng đều đặn mỗi ngày chê bà nấu ăn mất vệ sinh. Ba tôi thì cờ bạc rượu chè, thiếu tiền, nợ tiền, mượn tiền. Ba không yêu bà, ba nói chuyện với bà cọc cằn, khó nghe, ba cũng không yêu mẹ, ba sẽ cãi nhau to tiếng với mẹ vì lúc nào cũng khơi mào mấy cuộc chửi nhau với ba. Không phải mẹ thích chửi mà ba ép mẹ như thế. Ba có lần đánh mẹ, mấy lần. Chị gái tôi là người chẳng hiểu chuyện, trước giờ tôi rất yêu quý chị nhưng sao bây giờ tôi thấy chị tồi tệ quá. Chị chỉ sống cho mình chị, biết vui cho mình chị, chị luôn cho rằng mẹ sai khi mẹ la mắng chị. Nhưng chỉ vì chị tệ như thế thật mà thôi. Chị là đứa con gái bị chiều hư không biết làm gì ngoài việc so sánh hoàn cảnh của mình với bạn bè xung quanh chị. Chị cảm thấy chị đáng thương và tôi biết chị ghét mẹ, ghét bà và ghét cả tôi. Chị ghét cả gia đình này đúng không. Chị muốn mau chóng thoát khỏi gia đình này chứ gì. 
Em gái tôi cũng là đứa trẻ lì lượm khó bảo. Nó chả làm việc nhà, chả giúp đỡ cho ai. Tham ăn lười làm, không bao giờ nghỉ đến cảm nhận của những người xung quanh cả, nó cũng chỉ biết có mỗi bản thân nó mà thôi. 
Còn tôi, tôi là đứa ích kỷ, tôi ghét gia đình này, gia đình mà tôi rất yêu thương nhưng giờ tôi nhận ra nó gần như sắp thối rữa chẳng còn lại chút tình yêu nào cả. Tôi là đứa bất hiếu. Tôi luôn ghét cha tôi vì cha làm mất hết tiền của cái nhà này qua mấy canh bạt vui chơi với mấy thằng bạn chẳng ra gì của ông. Ông thoải mái tiền bạc với cả mấy người hàng xóm nhưng keo kiệt với gia đình mình. Ông luôn than vãn khi phải trả bất chứ cái khoảng nhỏ nhặt nào trong học phí của con cái. Ông là người gia trưởng và ít nói. Tôi nhận ra rất lâu rồi mình chẳng nói chuyện với cha. Tôi còn ghét mẹ tôi. Ghét cách bà trông chờ vào mỗi mình tôi, đổ hết mọi kỳ vọng của bà lên đầu tôi, đổ hết trách nhiệm lên vai tôi. Tôi cũng ghét việc bà lúc nào cũng hỏi tôi “sau này đi làm thì một tháng đưa bà bao nhiêu tiền”, “Tánh của mày chắc chỉ giữ khư khư hết tiền vào người chứ đưa cho ai đâu”. Tôi ghét cách bà đi khoe khoang mấy thành tích của tôi với họ hàng làng xóm một cách lố lăng. Ghét cách bà nhạy lại giọng mấy bộ phim tôi xem vì cần sự chú ý hay gì đó. Tôi ghét cách bà chịu đựng cái gia đình tồi tệ này đến tận bây giờ và dồn hết mọi hi vọng của nữa đời còn lại của bà lên tôi. Bà biết tôi là đứa hiểu chuyện nhất. Biết tôi sẽ giống bà ngoan ngoãn chịu đựng cái gia đình này. Đúng vậy nhưng tôi chịu đựng hết nổi rồi. Tôi từ nhỏ đến lớn ghét nhất là bà tôi. Vì bà ghét mẹ tôi. Bà lúc nào cũng nói xấu mẹ với tôi, toàn mấy lời xấu xa, tồi tệ. Bà là nỗi đau lớn nhất của mẹ trong cái này này. Giờ tôi ghét cả chị và em gái tôi. Bọn họ thờ ơ vô cảm. Họ nói năng thiếu lễ độ với bà, dù không thích bà nhưng tôi vẫn hạn chế làm thế, tôi sợ bà tổn thương. Hai người đó cũng dẫn như thế với mẹ. Tôi cảm thấy thế. Tôi thấy gia đình này tồi tệ lắm rồi. Có còn yêu thương nhau nữa đâu. Sao tôi phải là đứa hiểu chuyện, chịu đựng hết mọi sự khó chịu của họ với nhau. Sao tôi lại là người tổn thương khí bọn họ chửi nhau, xỉa xói nhau, thờ ơ nhau, bỏ mặt nhau chứ. Tôi cũng trở nên như vậy là được nhỉ. Tôi sẽ ghét gia đình này. Tôi sẽ ghét cả bản thân tôi. Tôi sẽ sớm rời khỏi đây. Bỏ mặt bọn họ có tổn thương nhau, ganh ghét nhau thế nào đi nữa. Tôi sẽ chỉ làm trọn nghĩa vụ với gia đình này. Rồi tôi sẽ chết. 

Related Articles

Responses