hand-with-pen Create a post

Tôi luôn sợ bị người khác bỏ rơi

Tôi 18 tuổi, là nữ. Từ khi còn nhỏ, tôi rất sợ bị bỏ rơi. Đó là điều tôi vừa nhận ra gần đây. Không hiểu vì sao, nhưng đó gần như là phản ứng tự nhiên của tôi. Tôi luôn sợ mọi người sẽ ghét mình. Tôi không dám phản kháng khi có bất cứ ai hiểu lầm hoặc làm điều gì không tốt với mình, thậm chí đôi khi tôi còn nhận lỗi hộ mọi người. Tôi luôn nghi ngờ không biết họ có thật sự quan tâm hay chỉ lợi dụng tôi, mình có thật sự xứng đáng với điều ấy không? Khi một người tôi quý mến đối xử dưới mức mong đợi, tôi sẽ thất vọng, nghi ngờ đó có phải do lỗi của mình không? Tôi chỉ thân thiết với người khác khi có thể dự đoán kết quả chắc chắn rằng mình sẽ an toàn khi bên họ. Điều này như ăn sâu vào vô thức của tôi.

Khi học cấp 3, tôi may mắn quen một cô bạn. Cô ấy luôn quan tâm tôi. Nhiều khi tôi cảm giác cô ấy là chị của mình vậy. Trong thời gian đó, tôi và cô ấy chơi chung một nhóm bạn. Khi chơi cùng mọi người, tôi luôn tỏ ra hết lòng, nghĩ rằng cuối cùng cũng có nhiều người chấp nhận tính cách thật của mình. Nhưng rồi xảy ra xích mích, tôi và cô bạn thân không chơi với nhóm kia nữa. Cô bạn tôi cho rằng đó là một điều tốt, trong khi đó lại là cú sốc với tôi. Tôi như bị mất hi vọng. Phải mất khoảng thời gian khá lâu, tôi mới hoàn toàn dứt bỏ được.

Cô bạn thân nói rằng cảm thấy tôi có điều gì đó rất nặng nề, u ám. Lúc đó tôi không để ý. Đến ngày bế giảng, thấy cô ấy đi chơi riêng với những người bạn khác, tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi có thể khóc bất cứ lúc nào, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì, kể cả những sở thích như vẽ. Rất muốn vẽ nhiều thứ nhưng tôi chẳng cầm bút lên được. Tôi không thể tập trung vào việc học và bắt đầu dùng dao cạo cứa vào tay mỗi khi mất tập trung. Sau đó lại hối hận vì sợ rằng sẽ để lại sẹo – điều mà sau này sẽ nhắc nhở tôi về những điều dại dột mình đã làm.

Tôi bị choáng bởi rất nhiều suy nghĩ tiêu cực. Không hiểu vì sao mọi người không chấp nhận mình. Tôi không giúp ích cho ai cả. Người khác luôn có cớ để từ chối, phủ nhận tôi. Tôi cảm thấy có lỗi với cô bạn thân. Nếu bản thân không ảo tưởng, chắc chắn cô ấy sẽ không cảm thấy tôi phiền toái. Tôi nhận ra mình chưa bao giờ thật sự tin tưởng bản thân, chỉ biết dựa vào người khác, khiến người khác lo lắng về mình. Tôi luôn sợ không ai cần mình và bỏ mình đi bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến cô bạn thân. Nếu tôi có thể chín chắn, trưởng thành và học giỏi như cô ấy, có phải mọi người sẽ quý mến tôi hơn? Là người luôn tìm cách yêu thương bản thân, tôi buồn khi không yêu chính mình. Tôi cảm thấy chỉ cần mình biến mất, mọi người sẽ được giải phóng.

Tôi quá mệt mỏi với những suy nghĩ của mình, không biết nên làm gì nữa. Càng cố không suy nghĩ, lại càng nghĩ nhiều hơn. Có quá nhiều thứ dồn vào tôi cùng thời điểm, lại thêm áp lực học hành, thi cử. Tôi đã cố gắng xem các bài thiền có lời hướng dẫn, tìm hiểu nguyên nhân của các loại tổn thương tâm lý, về cách chữa lành; đã tâm sự với mẹ, với cô bạn thân nhưng cuối cùng mọi người cũng quá mệt mỏi khi tôi liên tục kể lể, tỏ ra tiêu cực. Tôi biết chỉ bản thân mới giải quyết, mới chấm dứt hoàn toàn nỗi sợ bị bỏ rơi của mình, nhưng tôi không biết làm thế nào, bắt đầu từ đâu. Tôi sợ lắm. Mong chuyên gia giúp đỡ tôi trong vấn đề này.

Related Articles

Responses