hand-with-pen Create a post

Việc kết hôn quan trọng đến thế sao?

Ở quê tôi, hơn 30 tuổi mà chưa dựng vợ gả chồng thường bị cho là ế, kén chọn hoặc khó tính.

Tôi 35 tuổi, là cậu con trai đáng tự hào của bố mẹ, nhưng là trước đây thôi, giờ họ giận tôi lắm vì mãi chẳng đưa bạn gái về. Bố tôi hơi gia trưởng, có tư tưởng trọng nam khinh nữ và ưa sĩ diện nên rất để ý đến cái nhìn của người xung quanh. Với bố, “con gái là con người ta” nên chỉ cần đầu tư vừa đủ, sau này cũng đi lấy chồng. Vì vậy, bố cho chị gái tôi ăn học tới nơi tới chốn theo khả năng, không đầu tư quá nhiều. Bố cho rằng con gái không cần học cao, nhiều chữ quá chỉ giỏi cãi chồng. Lo cho chị tốt nghiệp đại học, vào biên chế trong trường học, gả chồng sinh con xong, bố coi như hết trách nhiệm.

Còn tôi, bố đầu tư nhiều hơn vì “con trai mới là con mình”, đàn ông phải có sự nghiệp vững vàng. Mỗi lần về quê, tôi thấy bố ngồi nói chuyện với các bác, các chú chủ yếu về con cái. Ai cũng bảo bố nên kiếm vợ cho tôi. Bố cười ha hả rồi bảo “Các bác có con gái mới lo, chứ tôi con trai lo gì. Con gái như bom nổ chậm, nổ bất cứ lúc nào. Còn con trai như khẩu súng vậy, bắn lúc nào, nổ lúc đó”.

Nhưng hai năm gần đây, bố không còn lạc quan vậy nữa và bắt đầu lo lắng khi mãi chưa thấy con trai đưa người yêu về. Không phải tôi muốn làm bố buồn mà duyên số chưa tới, tôi chưa gặp được người phù hợp. Thời gian này, câu chuyện của bố và các bác đã thay đổi, không con nói nhiều tới các con nữa, chủ yếu kể về các cháu. Thỉnh thoảng, có người lại nhớ ra bố tôi chưa có cháu nội và hỏi “khi nào súng nhà ông mới bắn?”. Thậm chí còn trêu tôi là “súng hỏng”, “pháo xịt” khiến bố tức không nói được gì.

Tết vừa rồi, bố ra tối hậu thư năm nay tôi phải dẫn người yêu về. Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng chưa gặp được chân ái. Hôn nhân là chuyện cả đời, tôi không muốn vì bị thúc giục hoặc để tránh tiếng ế mà nắm đại một bàn tay. Nhưng bị nói nhiều quá khiến tôi thấy phiền lòng và sợ về quê luôn.

Related Articles

Responses